Kiều Nương Xuân Khuê – chương 22

This image has an empty alt attribute; its file name is 22103a8e-ae2f-4bc9-9e0a-a685566b15eb.jpeg

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Editor: Trà Xanh

Giải quyết Triệu Lương xong, Triệu Yến Bình nuốt vội cơm trưa ở nhà ăn, ăn xong lập tức về nha môn.

Buổi chiều có hàng xóm tới nhà, hỏi thăm trong nhà Triệu lão thái thái đã xảy ra chuyện gì.

Dù tôn tử không nên thân thì cũng là tôn tử ruột, mình mắng sao cũng được, việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, Triệu lão thái thái giữ mặt mũi cho Triệu Lương nên kể qua loa cho xong. Những lão thái thái đó không nghe được sự thật nhưng thấy A Kiều ân cần hầu hạ Triệu lão thái thái, Triệu lão thái thái dường như cũng vô cùng vừa lòng nàng, các lão thái thái lại có suy đoán khác.

Thứ nhất, khi A Kiều ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu vẫn còn trong sạch, bằng không Triệu lão thái thái không có khả năng thích nàng.

Thứ hai, tất cả lời lên án của nương tử tú tài đối với A Kiều ngày thường đều là đổ oan, vừa thấy A Kiều là biết người thành thật và giữ đúng bổn phận. Từ xưa, mẹ chồng và nàng dâu khó ở chung, Triệu lão thái thái là tổ mẫu, nhiều năm như vậy vẫn luôn sống nương tựa tôn tử, A Kiều có thể khiến Triệu lão thái thái vui, tính tình đúng là tốt thật sự. Nương tử của tú tài mới là kẻ ác độc, ngày thường ức hiếp cháu gái, cố ý nói xấu cháu gái.

Các lão thái thái chắc chắn trong lòng như vậy, khẳng định sẽ ra bên ngoài lan truyền, chỉ cần một thời gian, không thể trong vòng một ngày lấy lại được danh tiếng cho A Kiều.

A Kiều không biết người khác suy nghĩ gì, việc nặng trong nhà có Thúy Nương làm, ngoài việc hầu hạ Triệu lão thái thái nàng cũng không có gì tiêu khiển.

Chạng vạng, Triệu Yến Bình trở về, thấy Thúy Nương quét lá rụng trong viện, Triệu Yến Bình đi qua thấp giọng hỏi Thúy Nương: “Hôm nay mua thuốc tốn bao nhiêu bạc?”

Mới nửa ngày trôi qua, Thúy Nương nhớ rất rõ, đáp lời: “Tiêu hết hai lượng ba đồng, quan gia hỏi cái này làm gì?”

Triệu Yến Bình không trả lời, chỉ dặn Thúy Nương đừng nói với lão thái thái hắn từng hỏi việc này.

Nói xong, Triệu Yến Bình múc nước ra hậu viện lau người.

Triệu lão thái thái không khỏe, tạm thời không có tinh thần đốc thúc A Kiều đi hầu hạ tôn tử, nhưng buổi tối trước khi ngủ, Triệu lão thái thái kéo tay A Kiều dặn dò: “Đừng quên lời ta nói với ngươi lúc sáng, nên to gan thì to gan, làm quan gia động lòng, như vậy ngươi sẽ được hưởng phúc phải không?”

A Kiều dỗ lão thái thái: “Ngài yên tâm, ta biết nên làm thế nào.”

Triệu lão thái thái uống thuốc xong, liên tục ngáp dài.

A Kiều buông màn, nghĩ thầm mấy đêm nay lão thái thái chắc sẽ không đi núp góc tường nghe lén, nàng và quan gia có thể an tâm ngủ.

Kéo cửa lên, A Kiều đi ra khỏi tây phòng.

“Lão thái thái ngủ rồi à?” Triệu Yến Bình đổ nước rửa chân trở về, còn múc cho A Kiều thau nước mới, đôi mắt đen nhìn nàng không có cảm xúc gì.

A Kiều gật đầu.

Triệu Yến Bình đi vào đông phòng, đem thau rửa chân đặt trước giường, hắn tiếp tục đọc sách nơi án thư.

A Kiều yên lặng rửa chân.

Sau khi hai người nằm xuống, Triệu Yến Bình đột nhiên đưa hai khối bạc vụn từ dưới rèm ngăn, thấp giọng nói: “Đây là ba lượng bạc trả lại nàng tiền mua thuốc hôm nay, còn dư thì nàng tự quyết định mua thêm chút cá tôm thịt cho lão thái thái. Bà quá tiết kiệm, luyến tiếc xài bạc của mình, nàng chỉ cần nói xài bạc của hồi môn là được.”

A Kiều không lấy bạc, nhìn phía hắn nằm bên kia, dường như có thể thấy gương mặt lạnh lùng của hắn: “Sao quan gia khách khí như vậy, ta gả đến đây thì là người của Triệu gia. Lão thái thái rất tốt đối với ta, ta lấy tiền riêng hiếu kính bà không được sao?”

Triệu Yến Bình im lặng một lát rồi nói: “Nếu nàng coi mình là người Triệu gia, ta nên là người dưỡng nàng.”

A Kiều đang nghĩ làm thế nào để quan gia khỏi khách khí với nàng, không ngờ đột nhiên nghe quan gia nói muốn dưỡng mình.

Tim đập nhanh hơn, A Kiều ôm ngực, giấu sự kích động và hỏi: “Quan gia, ngài nói, ngài muốn ta làm người của ngài, sẽ không đưa ta ra ngoài chứ?”

Triệu Yến Bình nhìn nóc giường đáp: “Trừ phi chính nàng muốn chạy.”

A Kiều vội nói: “Sẽ không, ta nói rồi, chỉ cần quan gia không chê ta, ta sống hay chết đều là người của quan gia.”

Triệu Yến Bình nhắm mắt lại: “Được rồi, khi nào ta có tin tức của Hương Vân thì sẽ nạp nàng.”

A Kiều cào nhẹ góc chăn, rất muốn hỏi lỡ như không có tin tức của Hương Vân cô nương, chẳng lẽ quan gia muốn sống vậy cả đời?

Nhưng lời này không may mắn, khi còn nhỏ quan gia chịu khổ nhiều, A Kiều hy vọng quan gia có thể tìm được Hương Vân cô nương.

A Kiều không sợ chờ quan gia cả đời, nhưng nàng sợ khi quan gia tìm được Hương Vân cô nương, nàng đã già và tàn phai nhan sắc, đến lúc đó quan gia không vừa mắt nàng, hủy bỏ lời hứa không cần nàng nữa.

Cho nên, nàng vẫn nên tìm cơ hội làm cho quan gia muốn nàng.

A Kiều nghĩ, quan gia lập lời thề trước mặt Bồ Tát, nếu tìm không thấy muội muội sẽ không lập gia đình, nhưng nàng chỉ là một người thiếp, cũng không sinh được hài tử, không tính là gia đình của quan gia, quan gia và nàng ở bên nhau thì không tính là vi phạm lời thề.

“Tối hôm qua thành công không?” Mới sáng sớm, Triệu lão thái thái lại hỏi.

A Kiều cúi đầu, thẹn thùng gật đầu, dù sao lão thái thái không nghe lén ở góc tường, nàng có nói dối thì lão thái thái cũng không biết.

Triệu lão thái thái yên tâm, cũng may tôn tử của bà không luyện tâm tính thờ ơ đối với nữ sắc, nếu A Kiều chủ động đưa tới cửa mà tôn tử không cần, bà mới tuyệt vọng.

Triệu lão thái thái sinh ra một tia hy vọng. Buổi chiều nguyệt sự A Kiều tới, tựa như Triệu lão thái thái cực khổ tìm một đại tướng đi thu phục tôn tử, hai người mới qua lại mấy chiêu chưa phân thắng bại, đại tướng mà bà tìm lại bị bệnh, ít nhất vài ngày tới không dùng được.

“Thôi, ngươi vào phòng nằm đi, không cần hầu hạ ta.” Triệu lão thái thái uể oải xua tay nói.

A Kiều mắc cười với biểu tình biến hóa phong phú của lão thái thái.

A Kiều không kể tình huống thân thể cho quan gia nghe, dù sao tới hay không, quan gia tạm thời đều không chạm vào nàng.

Vào ngày mười lăm tháng chín, trên bàn cơm chiều, Triệu Yến Bình tuyên bố ngày mai hắn và tri huyện đại nhân đi phủ thành một chuyến.

“Tổ mẫu, đại nhân nói ngày hai mươi chúng ta mới trở về, trong thời gian ta không có nhà để A Kiều hầu hạ người, người an tâm dưỡng bệnh, không cần nhớ mong ta.”

Triệu Yến Bình nghiêm mặt nói, nói xong thấy mặt lão thái thái kéo càng dài, bộ dáng vô cùng mất hứng.

Triệu Yến Bình nhíu mày, trước kia hắn cũng theo tri huyện đại nhân ra ngoài làm việc, không thấy tổ mẫu phản đối, lần này sao lại vậy?

Trước kia Triệu lão thái thái không phản đối là bởi bà không nghi ngờ phương diện kia, hiện tại bà cho rằng tôn tử dây dưa với tri huyện đại nhân môi hồng răng trắng, sao có thể yên tâm để hai người đơn độc đi phủ thành, đi một lần tới ba đêm?

“Huyện nha nhiều người như vậy, vì sao phải chọn con đi?” Triệu lão thái thái đặt chén xuống, chẳng cần che dấu mình không vui.

A Kiều thấy lão thái thái muốn tức giận nên ngừng ăn cơm, lo lắng ngồi nghe.

Triệu Yến Bình giải thích: “Hàn tri phủ triệu tập tri huyện của các huyện đến phủ thành họp. Đại nhân có ý bồi dưỡng ta, để ta đi dự thính báo cáo các vụ án lớn bên huyện, tổ mẫu không muốn ta đi vì lo lắng lão tam lại đến gây chuyện hay sao?”

Triệu lão thái thái hừ nói: “Hắn bị con đánh thành như vậy, mọc thêm mấy lá gan cũng không dám tới.”

Triệu Yến Bình ngạc nhiên: “Sao người không vui?”

Triệu lão thái thái chép miệng, sau một lúc lại hỏi: “Chỉ có con và đại nhân hai người? Không dẫn theo người khác?”

Triệu Yến Bình: “Còn có gã sai vặt Thuận nhi của đại nhân.”

Triệu lão thái thái híp mắt: “Nếu đại nhân dẫn gã sai vặt theo hầu hạ, vậy con cũng dẫn theo A Kiều. Ban ngày nàng không ra ngoài, buổi tối trải giường làm ấm chăn cho con.”

A Kiều khiếp sợ ngẩng đầu, chuyện này cũng kéo nàng vào được?

Triệu Yến Bình nhíu hàng mày kiếm, không nhượng bộ: “Không được, đại nhân không dẫn theo thê thiếp hay nha hoàn, ta dẫn thiếp thất còn ra thể thống gì.”

Triệu lão thái thái cũng kiên trì: “Có thể cho A Kiều giả thành gã sai vặt, đại nhân và con có quan hệ cá nhân thân thiết, hắn sẽ không để ý.”

Triệu Yến Bình còn muốn nói thêm, Triệu lão thái thái đột nhiên ôm đầu nói: “Con đừng giận ta, nếu con không dẫn A Kiều theo, ta không yên tâm. Một khi không yên tâm, ta nghỉ ngơi không tốt, con muốn nhìn ta trúng gió nằm liệt giường hay sao?”

A Kiều nhìn ra lão thái thái đang giả vờ, lúc này chỉ có thể nhích lại gần đỡ lão thái thái, thuần thục xoa ngực cho lão thái thái.

Triệu lão thái thái nghiêng người dựa vào A Kiều, mắt nhìn tôn tử.

Quả thực là vô cớ gây rối, Triệu Yến Bình ném chén đũa xuống, lạnh mặt đi vào nhà.

Hắn vừa đi, Triệu lão thái thái lập tức ngồi thẳng giống như không có việc gì, sau đó tiếp tục ăn cơm.

A Kiều nghi ngờ: “Lão thái thái, đại nhân coi trọng quan gia, đối với quan gia mà nói là chuyện tốt, sao ngài làm thế?”

Triệu lão thái thái trừng nàng một cái: “Lo ăn cơm đi, chuyện không nên hỏi thì ít lời lại.”

A Kiều rụt cổ, không dám hỏi thêm.

Triệu lão thái thái ăn xong đi vào nhà, A Kiều liếc mắt nhìn chén của quan gia, căn bản chưa ăn bao nhiêu, nàng vào đông phòng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Quan gia, lão thái thái về phòng rồi, cơm còn ấm, ngài mau ra ăn chút đi, có chuyện gì thì ăn no lại nói.”

Triệu Yến Bình không ăn, nằm trên giường nói: “Kêu Thúy Nương dọn bàn.”

Lạnh mặt, lạnh giọng, A Kiều không dám khuyên nhiều.

Lúc A Kiều đang rửa chân, Triệu Yến Bình đến tây phòng, ngồi ở mép giường hỏi lão thái thái: “Tổ mẫu, người không phải là người ngang ngược vô lý, vì sao không muốn ta đi phủ thành?”

Triệu lão thái thái nằm đưa lưng về phía hắn, tức giận nói: “Lòng con rõ ràng còn hỏi.”

Triệu Yến Bình đau đầu: “Người nghĩ cái gì, ta rõ ràng chuyện gì?”

Triệu lão thái thái vốn không muốn vạch trần bí mật của tôn tử, nhưng nếu tôn tử ép bà nói, Triệu lão thái thái trở người ngồi dậy, nhìn chằm chằm tôn tử nói: “Con chậm chạp không cưới vợ, người ngoài nghi ngờ thân thể con có tật, thậm chí có người còn nói con thích nam phong, ta là tổ mẫu của con, ta biết rõ thân thể của con hơn ai khác!”

Triệu Yến Bình sửng sốt, dừng một chút mới phản ứng được cái gì gọi là thích nam phong.

Cho nên, tổ mẫu nghi ngờ hắn có loại đam mê này. Lúc mới nạp A Kiều mỗi ngày đi nghe lén ở góc tường, bây giờ phản đối hắn và tri huyện đại nhân đi phủ thành?

Triệu Yến Bình càng thêm đau đầu, xoay người nói: “Lời nói kiểu này mà người cũng tin, ta không biết nên nói gì với người.”

Triệu lão thái thái hùng hổ doạ người: “Vì sao ta tin? Còn không phải bởi vì con một đống tuổi không chịu cưới vợ, ta không tin cũng không được, vậy con nói cho ta vì sao không chịu cưới vợ?”

Triệu Yến Bình nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ta đã nạp thiếp, chẳng phải đã chứng minh ta không có vấn đề gì sao?”

Triệu lão thái thái châm chọc: “Con nạp thiếp, nhưng thái độ của con đối với A Kiều căn bản không phải nam nhân bình thường nên có, ngay cả A Kiều gần gũi hầu hạ đều không muốn, con lừa gạt ai?”

Lão thái thái nói hợp lý, Triệu Yến Bình không phản bác được, suýt nữa tin lời phỏng đoán của lão thái thái.

“Thôi, nếu người không tin, ta không đi.”

Thuyết phục không được lão thái thái, lại không thể để lão thái thái tức giận, Triệu Yến Bình chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.

Nhìn bóng dáng tôn tử rời đi, Triệu lão thái thái cũng không có gì nuối tiếc, tiểu bạch kiểm tri huyện kêu tôn tử đi phủ thành vốn dĩ không có tâm tư đứng đắn, chuyến này không nên đi.

Hôm sau, Triệu Yến Bình đến công đường tìm tri huyện Tạ Dĩnh, thông báo mình không đi được.

Tạ Dĩnh biết Triệu Yến Bình muốn đi, truy hỏi nguyên nhân: “Lão thái thái không khoẻ nên không rời được à?”

Triệu Yến Bình có thể lừa gạt lão thái thái, đối với tri huyện, hắn không cách nào nói dối hoàn toàn, bất đắc dĩ nói: “Lão thái thái lớn tuổi hồ đồ, gần đây không biết nghe ai nói ta thích nam phong, lo lắng ta ở phủ thành xằng bậy, một hai bắt ta phải dẫn theo tiểu thiếp trong nhà.”

Tạ Dĩnh tưởng sẽ nghe được lý do đứng đắn gì, không ngờ là bởi vì cái này!

Hắn bật cười chẳng kiêng dè, đang cười đột nhiên mặt biến sắc.

Tạ Dĩnh nhớ ra, hồi đầu tháng hắn đến Triệu gia uống rượu mừng, các khách khứa của Triệu gia đều nịnh nọt lấy lòng hắn, chỉ có ánh mắt lão thái thái rất kỳ lạ, hình như bất mãn, nhưng Tạ Dĩnh tự nhận mình chưa từng làm mất lòng Triệu lão thái thái nên không suy nghĩ sâu xa. Hiện tại nghĩ lại, nếu Triệu lão thái thái nghi ngờ tôn tử thích nam phong, hắn – tri huyện tuấn tú – và Triệu Yến Bình như hình với bóng, chẳng phải là ứng cử viên mà Triệu lão thái thái nghi ngờ nhất? Thật ra Triệu lão thái thái phản đối tôn tử đi phủ thành là vì đề phòng hắn.

Nụ cười trên khóe miệng đông cứng, ánh mắt Tạ Dĩnh nhìn Triệu Yến Bình đầy phức tạp.

Triệu Yến Bình rũ mắt, âm thầm hy vọng tri huyện đại nhân không đoán được sự thật.

Im lặng hồi lâu, Tạ Dĩnh đột nhiên cười nói: “Thôi, nếu lão thái thái nghi ngờ Triệu huynh có loại đam mê này, Triệu huynh càng nên dẫn theo tiểu thiếp để đánh tan nghi ngờ của lão thái thái. Hơn nữa Triệu huynh dẫn theo tiểu thiếp để những bá tánh suy đoán lung tung đó đều biết Triệu huynh yêu thương tiểu thiếp, thương đến luyến tiếc không xa nhau ngày nào được.”

Triệu Yến Bình khó tin ngẩng đầu lên.

Tạ Dĩnh cười ra lệnh: “Sáng sớm mai, ngươi và tiểu thiếp đến cửa thành chờ ta, nếu nàng không tới, ngươi cũng đừng đi.”

_____________________________________________________________________

Chương trước

Chương sau

7 bình luận về “Kiều Nương Xuân Khuê – chương 22

  1. Tạ Dĩnh nét mặt kiểu: “tại sao ta nằm không cũng trúng đạn là sao?” 🤣

    Đã thích bởi 1 người

    1. Haha tổ mẫu thành công rồi hihihi 😃

      Thích

  2. Tạ tri huyện oan ức không kể xiết =)))))

    Thích

  3. Toàn nv vun vén cho a kiều k ah cưng ghê

    Đã thích bởi 1 người

  4. Cười muốn nội thương luôn ạ =]]=]]=]]

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia
search previous next tag category expand menu location phone mail time cart zoom edit close