Kiều Nương Xuân Khuê – chương 13

This image has an empty alt attribute; its file name is 3c0cf2ba-39e1-4680-acb6-14642b64edec.jpeg

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Editor: Trà Xanh

Chuyện cần giải thích đã giải thích rõ ràng, cũng không có ý động phòng, Triệu Yến Bình xuống giường, lấy ra một tấm ga giường cũ sậm màu từ trong ngăn tủ.

Tấm ga giường này kéo ra vừa chiều dài cái giường, hơn bốn thước rộng, hai đầu có móc nhỏ, móc đầu giường và cuối giường, màn lụa hai bên, như vậy giữa giường có vách ngăn. Ga giường đủ dày, hai người hai bên chỉ cần không đứng lên nhìn, ai cũng không nhìn thấy ai đang làm gì.

“Thu đông nàng ngủ bên trong, xuân hè trời nóng, ta ngủ bên trong.” Triệu Yến Bình ngồi ở phía ngoài, nhỏ giọng sắp xếp.

Hắn suy nghĩ chu đáo như vậy, A Kiều có thể nói gì?

“Trên giường có hai cái chăn, nếu lão thái thái hỏi, nàng nói ta thích mỗi người một cái, thoải mái hơn.”

Triệu Yến Bình lấy thêm một cái chăn trong ngăn tủ.

A Kiều nghe hắn trải chăn ở đối diện, nàng cắn môi, cầm miếng khăn trắng ở đầu giường, chậm rãi luồn dưới ga giường cũ được treo làm vách ngăn đưa ra ngoài, hỏi nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Sáng mai chắc lão thái thái muốn kiểm tra cái này.”

Triệu Yến Bình nhìn rồi cầm lấy khăn trắng.

A Kiều nghe thấy hắn lại xuống giường, không thấy làm gì, sau một lát, hắn đem khăn trả lại, giữa miếng khăn trắng như tuyết dính vài giọt máu.

A Kiều hoảng sợ: “Quan gia, ngài…”

“Đâm một lỗ ở đầu vai, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.” Triệu Yến Bình trầm giọng trả lời, “Ta chỉ có thể làm những thứ này, sau này lão thái thái tìm nàng hỏi chi tiết trong phòng, nàng cứ bịa ra, cố gắng nói thật giống, nếu lão thái thái biết ta không chạm vào nàng, bà sẽ giục nàng dụ dỗ ta giống như sai Thúy Nương làm việc.”

A Kiều chợt nhận ra, Triệu lão thái thái mới là người quyết định ngày tháng tốt xấu của nàng sau này.

Cất kỹ khăn, A Kiều hoang mang hỏi: “Sao quan gia không nói cho lão thái thái? Nếu ngài nói, lão thái thái chắc chắn sẽ hiểu.”

Triệu Yến Bình ngồi đầu giường, nhìn cặp nến đối diện trên bàn và nói: “Bà cực khổ nuôi ta khôn lớn, ta nói như vậy, bà sẽ hiểu lầm ta oán hận bà.”

Khi nhỏ hắn từng hận tổ mẫu, tưởng bà ép mẫu thân đi bước nữa, tưởng bà phối hợp với vợ chồng thúc thúc để bán muội muội, nhưng sau đó Triệu Yến Bình hiểu rõ, tổ mẫu không xấu như vậy, có điều trong nhà, tổ mẫu coi hắn là người quan trọng nhất mà thôi.

A Kiều càng thêm kính nể nam nhân bên ngoài, chuyện gì cũng giấu trong lòng, dùng cách của hắn để hiếu kính lão thái thái.

“Ngủ đi.”

Triệu Yến Bình nằm xuống.

Áo cưới trên người A Kiều rườm rà, mặc ngủ không thoải mái, nàng sẵn lòng trở thành người của quan gia nhưng quan gia không cần. A Kiều không cần lo lắng hắn sẽ xốc màn nhìn lén, nàng cúi đầu cởi áo cưới. Bên trong là bộ áo ngắn rộng thùng thình, quần lụa, A Kiều nhét của hồi môn Cậu cho nàng vào trong yếm, cái túi phình phình nhét chặt giữa ngực rất khó rớt ra.

A Kiều ngồi quay lưng về phía hắn, nàng đỏ mặt rút túi ra, nắm chặt, A Kiều nhẹ nhàng kêu một tiếng “Quan gia”.

Triệu Yến Bình đáp: “Chuyện gì?”

A Kiều nằm xuống trước, luồn túi dưới rèm ngăn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Đây là của hồi môn Cậu lén cho ta, bên trong là trang sức nương ta để lại cho ta, bạc là tiền chuộc thân Cậu trả lại ta. Tối hôm qua Cậu dặn dò ta nhất định phải để quan gia biết, phòng ngừa trong nhà quan gia mất đồ lại nghi ngờ ta.”

Triệu Yến Bình cảm thấy nàng không phải là người sẽ trộm đồ người khác, nhưng nghĩ đến tính tình lão thái thái, hắn cần kiểm tra, tương lai còn có thể làm nhân chứng.

“Vậy cũng tốt.”

Triệu Yến Bình ngồi dậy, đi tới bàn sách lấy giấy bút, bưng đèn dầu trở lại trên giường.

Túi đồ còn đặt ở phía dưới rèm ngăn, Triệu Yến Bình cầm lên, phát hiện túi đồ còn nóng hầm hập.

Không cần đoán cũng biết, túi này chắc chắn bị nàng giấu trên người.

Xuất phát từ thói quen của bộ đầu, Triệu Yến Bình liệt kê trong đầu những nơi nàng có thể cất đồ trên người, cùng lúc đó, một mùi hương nhàn nhạt đột nhiên từ túi thoảng tới, hắn liên tưởng động tác của nàng lúc nãy, Triệu Yến Bình đột nhiên cảm thấy túi này trở nên nóng phỏng tay.

Nhanh chóng trút đồ bên trong ra, Triệu Yến Bình để túi sang một bên, cẩn thận kiểm kê phần của hồi môn này của nàng, rồi ghi rõ ràng trên giấy.

Một lát sau, Triệu Yến Bình đem túi và giấy giao cho A Kiều.

Hắn giơ ngọn nến lên cao khỏi rèm ngăn, A Kiều ngồi dậy, nhìn thấy mấy thứ đồ được viết rõ ràng trên giấy, Triệu Yến Bình ngoài việc ghi những sính lễ đó dưới tên nàng, bạc tổng cộng 22 lượng, bao gồm mười lượng sính lễ và mười hai lượng là của hồi môn nàng đem theo, ba loại trang sức cũng đều tính vào của hồi môn.

Phía dưới trang giấy còn có tên Triệu Yến Bình làm chứng.

“Nàng cất kỹ giấy này, sáng mai đem bạc và trang sức đều cất cùng một chỗ, dù sao đều là đồ của nàng.” Triệu Yến Bình buông đèn dầu nói.

A Kiều đối với việc nhận sính lễ ngại ngùng: “Ta ở trong nhà quan gia ăn ở miễn phí, sao nhận sính lễ của quan gia được. Nên giao sính lễ cho lão thái thái cất giữ.”

Triệu Yến Bình nói: “Ngày nào nàng chưa rời Triệu gia, ngày đó nàng là thiếp của ta, ta dùng mười lượng bạc để nàng thay ta an ủi lão thái thái, sao gọi là ăn ở miễn phí? Bàn trang điểm và tơ lụa đều do tri huyện đại nhân tặng thêm, đương nhiên cũng là của nàng, dù cho nàng muốn hiếu kính lão thái thái, lão thái thái đã lớn tuổi không dùng được, nàng cứ an tâm mà dùng.”

A Kiều đành phải nghe hắn.

Triệu Yến Bình tắt đèn.

A Kiều nằm yên theo hắn, tuy không nhìn được hắn, nhưng nghe tiếng hô hấp trầm ổn theo quy luật của hắn, A Kiều vô cùng chờ mong cuộc sống sau này.

Cho dù thế nào, nàng không cần chịu đựng sự xa lánh của Mợ và biểu muội nữa.

Triệu Yến Bình ngủ một tư thế không đổi cả đêm, không giống Chu Song Song thích lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng lúc nàng đi tiểu đêm còn cố ý đánh thức A Kiều.

Đêm nay A Kiều ngủ một giấc vô cùng thoải mái, mãi đến khi trong viện vang lên tiếng hắt nước, A Kiều mới tỉnh.

Nàng chợt nhớ, đột nhiên có tiếng người nói trên giường: “Nằm thêm một lát, nàng và ta mới ở chung, thức dậy sớm sẽ khiến người ta nghi ngờ.”

A Kiều bị giọng nói vô cùng bình tĩnh của Triệu Yến Bình dọa sợ tới mức phải nằm xuống lại.

Một hồi lâu, A Kiều mới nhớ tình trạng của nàng ở Triệu gia, nàng là thiếp của Triệu Yến Bình, Triệu Yến Bình có lòng tìm muội muội không nghĩ đến việc hưởng thụ chuyện lập gia đình, nhưng nàng cần biểu hiện hai người đã trở thành một trước mặt Triệu lão thái thái.

“Quan gia, lão thái thái cũng thông minh giống ngài hả?” A Kiều lén lút hỏi.

Triệu Yến Bình ngẫm nghĩ: “Bà sẽ không tỉ mỉ như vậy, tuy nhiên chắc chắn bà hiểu rõ nữ tử sẽ có biểu hiện gì sau khi kết hôn, ta lại không biết, nàng để ý đừng lộ sơ hở.”

A Kiều dùng đầu ngón tay rờ rèm ngăn giữa hai người, ngập ngừng nói: “Ta cũng không muốn lộ sơ hở, nhưng, nhưng ta, ta chỉ nghe những kỹ nữ hầu hạ người thế nào, mà chưa từng gặp bộ dáng xong việc của các nàng.”

Ánh mắt A Kiều như nước, cất giấu tâm cơ nho nhỏ của nàng, nếu quan gia thông minh như vậy, sẽ hiểu được nàng thật sự vẫn còn trong sạch.

Triệu Yến Bình chưa từng nghi ngờ điều này, Hoa Nguyệt Lâu có nhiều kỹ nữ như vậy, ánh mắt nàng nhìn bọn bộ khoái tràn ngập sợ hãi không giống kỹ nữ chân chính, trên đường đi theo hắn truy lùng tú bà, rất nhiều lần có tiếng động ở nơi xa, nàng sợ tới mức như chim sợ cành cong, lập tức nắm tay áo hắn cầu hắn bảo vệ.

“Nàng tùy cơ ứng biến đi.”

Chỉ đành như vậy.

Khi mọi người ở Triệu gia đều thức dậy, Triệu Yến Bình mới tỏ ý bảo A Kiều có thể rời giường.

“Làm phiền quan gia giúp ta lấy váy áo có hoa hải đường hồng.” A Kiều nằm nói, áo cưới quá rườm rà, đời này chỉ mặc một lần.

Triệu Yến Bình đi tới cái rương mà A Kiều mang đến, bên trong có hai cái chăn, bốn bộ xiêm y, hai bộ cho thu đông, tất cả đều là vải dệt.

Hắn đem bộ xiêm y hải đường hồng đưa cho A Kiều, tự mình đứng ở vị trí nhìn không thấy giữa giường.

Xiêm y và chăn đều tự nàng may, kích cỡ vừa vặn, mặc xong rồi, A Kiều gỡ rèm xuống và xuống giường, thấy Triệu Yến Bình đã mặc xong một bộ bố y sậm màu, đầu đội khăn vuông, khuôn mặt lạnh lùng.

Hắn nhìn nàng, A Kiều không dám đối mặt, đi qua đem rèm ngăn cất kỹ trong tủ quần áo, quay lại thu dọn giường chiếu, hai cái chăn được gấp ngăn nắp đặt song song cuối giường. A Kiều cắn môi, nhét khăn trắng dưới gối, nghĩ rằng chút nữa Triệu lão thái thái sẽ vào coi.

“Thúy Nương đang nấu cơm, nàng đi ra ngoài múc nước đem vào rửa mặt giống như ở nhà mình, không cần ngại ngùng.” Triệu Yến Bình dặn dò.

A Kiều gật đầu, mở chốt cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài là nhà chính, cũng là chỗ cả nhà ăn cơm và nói chuyện.

A Kiều vừa ra đã thấy Triệu lão thái thái ngồi ở bàn ăn một mình, nghe loáng thoáng tiếng người ở tây phòng, là Liễu thị – mẫu thân của quan gia, và tiểu muội muội Thẩm Anh cùng mẹ khác cha, quan gia đã giới thiệu với nàng.

Triệu lão thái thái nhìn A Kiều soi mói.

A Kiều bị bà nhìn chằm chằm đến nỗi đỏ cả mặt, lo âu cúi đầu nói: “Lão thái thái dậy sớm vậy, quan gia mới tỉnh, ta đi múc nước hầu hạ quan gia rửa mặt.”

Triệu lão thái thái tạm thời nhìn không ra cái gì, thấy A Kiều biết hầu hạ tôn tử thì vừa lòng: “Đi thôi, đợi chút nữa ăn cơm.”

A Kiều vội đi tiền viện.

Trong nhà bếp, Thúy Nương đã nấu nước xong, A Kiều cầm cái thau rửa mặt ở dưới mái hiên, đi đến nhà bếp, thấy Thúy Nương đang xào đồ ăn thừa, cháo khoai lang đỏ đã nấu chín.

“Tiểu nương tử dậy rồi!” Thúy Nương cười nói.

A Kiều tuy không làm gì cũng cảm thấy thẹn thùng, gật đầu với Thúy Nương, nàng múc nước rồi đi vào.

Một thau nước, Triệu Yến Bình nhúng ướt hai cái khăn, đưa cho A Kiều một cái, cùng nhau rửa mặt.

A Kiều lau sạch sẽ son môi, lau mạnh tay nên môi đỏ lên thoạt nhìn giống tô son, làm khuôn mặt nhỏ càng thêm trắng nõn.

Triệu Yến Bình thu xếp xong thì đi ra ngoài, A Kiều còn muốn chải đầu trang điểm.

Triệu lão thái thái thấy tôn tử đi ra cũng nhìn chằm chằm tôn tử đánh giá một phen.

Triệu Yến Bình không có biểu tình gì, nhìn không ra có vừa lòng A Kiều hay không.

Triệu lão thái thái lặng lẽ hỏi: “Tổ mẫu chọn thiếp cho con có được không?”

Triệu Yến Bình ngồi bên cạnh bà, hơi nhíu mày nói: “Cũng được, nhưng thích khóc quá.”

Triệu lão thái thái liếc mắt giận tôn tử, cái gì nói A Kiều thích khóc, với cơ thể này của tôn tử, phụ nhân đã sinh hài tử còn không chịu nổi, huống chi A Kiều là một tiểu cô nương có da thịt non nớt.

Nếu tôn tử oán giận A Kiều chuyện khác,  Triệu lão thái thái có lẽ sẽ nghĩ A Kiều có tật xấu, duy chỉ điểm này, Triệu lão thái thái đứng về phía A Kiều!

_____________________________________________________________________

Chương trước

Chương sau

4 bình luận về “Kiều Nương Xuân Khuê – chương 13

  1. Anh thông minh quá

    Thích

  2. Thích anh Triệu, người đâu mà chu đáo quá 👍

    Thích

  3. “Thích khóc quá” nghe thấy cưng haha

    Thích

Bình luận về bài viết này

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia
search previous next tag category expand menu location phone mail time cart zoom edit close